MÕ LÀNG VIỆT
Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012
Nhất là ai?
Trương Duy Nhất nổi tiếng cao ngạo là người sẵn sàng trả thẻ nhà báo về biên lốc dưới một "Góc nhìn khác". Tuy thế Nhất khẳng định sẽ không bao giờ đứng vào hàng ngũ những nhà "dân chủ" mặc dù Nhất cũng ghét cay ghét đắng cái thể chế này. Có tin được không? Đọc bài này trên lốc Nhất thì thấy Nhất cũng tầm thường như bao kẻ tầm thường khác, nhìn sự vật hiện tượng dưới góc nhìn là...đũng quần các nhà "dân chủ" như Sàm, Chi, Diện... mà thôi! Mỉa mai thay cho "Góc nhìn khác".
Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012
Đốp chát với thằng Quần đùi hoa
Mưa đéo ngủ được. Thằng em họ xa Ku Riện tới chơi. Ngồi buôn mãi. Ghi mẹ âm lại, bốt lên chơi.
Phot_Phet: Này ku Riện, mày tiến sĩ Hán Nôm hả?
Ku Riện: Riêng anh em nói thật, em làm viện Hán Nôm, chân phó thủ thư thôi. Trông nhà sách í, anh hiểu không? Chứ Nôm với Hán em biết chữ chó nào đâu. Nhưng em là tiến sĩ thật, nhưng mà là về...ca trù. Đúng ra người ta phải gọi em là tiến sĩ ca trù mới phải. Chứ gọi Hán Nôm là sai. Nhưng thấy oai và sang nên em... kệ.
Phot_Phet: Mày cũng láu cá gớm nhẩy?
Ku Riện: Không láu cá thì cạp đất mà ăn hở anh. Cơ mà sao anh lại bảo em thế?
Phot_Phet: Thì mày tự nhận đấy thây. Là tao còn chưa kể cái vụ nhà Vượn tít mạn Thuốc Lào xa xôi. Kiếm khá hả?
Ku Riện: Được dăm trăm nhưng em chuyển hết cho nó rồi. Thăn lại được ít. Đéo giây với bọn bần nông được đâu anh ạ. Lúc cần thì chúng nó ỉ ôi, lặn lội. Xong phát là giở mặt, đấm bòi vào sóng ngay. Em là em cạch.
Phot_Phet: Mày vửa được tiếng, lại được miếng, sao lại cạch?
Ku Riện: Nói anh bỏ quá, không bõ chua mép lồn. Em màu mè tí thôi, kiếm chỗ khác?
Phot_Phet: Chỗ đéo nào? Ấy đấy, nghe mày nói bậy tao lên mẹ cơn theo.
Ku Riện: Thì chỗ này chỗ nọ. Nỗi nơi tí. Cơ mà thôi, đếch kể anh đâu. Mất mối em làm ăn.
Phot_Phet: Tao cũng chả thèm biết. Nhưng tao lạ chó gì. Nghe nói mày có cái cờ lốc khủng lắm hả?
Ku Riện: Em đóng mẹ nó rồi. Chúng ép quá.
Phot_Phet: Bọn nào mà ghê thế? Bịt mồm thì mày kêu và đớp bằng cứt gì?
Ku Riện: Bọn thanh tra sở Pho Ti. Chúng vửa kêu em lên hôm nọ làm việc. Cũng vãi đái ra anh ạ. Rủ cả thằng bạn già Đực Hiến mới thằng bạn nhỡ Huy Xón mà vưỡn run.
Phot_Phet: Thảo nào tao thấy chúng ầm ĩ lên ở trên í. Lại bài cào lồn ăn vạ hở?
Ku Riện: Đâu anh. Em làm việc, kí tá biên bản đàng hoàng mà. Hai thằng kia em kéo đi cho đỡ run thôi chứ thực ra bọn Pho Ti không mời chúng. Thằng Huy Xón đuổi cái về ngay. Mỗi thằng Đực Hiến ở lại. Lúc đó em vào trong làm việc. Chả biết nó làm gì ở ngoải.
Phot_Phet: Hehe, ngoải cái mả bố mày. Giọng thì ngọng níu ngọng nô nại còn bày đặt...ở ngoải. Thằng bạn mày ở ngoài nó quậy. Mày biết không?
Ku Riện: Lúc xong việc ra em mới biết. Em sợ nên chuồn luôn. Kệ mẹ nó.
Phot_Phet: Thằng í đàn ông mà lại giở trò cào lồn ăn vạ cả đêm trên í. Khiếp, làm cho bọn Pho Ti mới lại Thổ Ti phát khổ. Vửa ăn vạ, đạp phá còn la làng. Như thằng Chí Phèo. Mày tiến sĩ đéo gì mà có bạn bè khiếp thế?
Ku Riện: Thì anh bảo em tuy to xác nhưng lại gan muỗi nên phải dựa chúng chứ. Cho chúng gánh vạ đỡ cho em cũng hay.
Phot_Phet: A, mày vừa láu cá mà còn khốn nạn phết nhẩy?
Ku Riện: Anh cứ đổ oan em. Thời buổi quan thì hư, dân thì hỏng này không thế có mà chết.
Phot_Phet: Thế mày thuộc dạng đéo gì?
Ku Riện: Em đầu cơ tí chính trị và buôn bán tí tình người thôi anh.
Phot_Phet: Ngữ lợn như mày mà ăn nói khôn nhể. Nhưng tao thật, mày là loại tâm thần chính trị và ăn mày tình thương. Một dạng quái thai, chuối cả nải.
Ku Riện: Nặng lời với em thế. Ấy đấy, đài quốc tế lại gọi điện phỏng vấn em đây này.
Phot_Phet: Mày nghe đi.
Ku Riện: A lô, vâng, tôi đây. À, việc của Đực Hiến bạn tôi hả? Tôi không có bình luận gì đâu nhá. Các anh cứ hỏi thẳng nó ấy. Hỏi rồi hả? Nhưng bảo đau không nói được à? Đau chân chứ có đau mồm đâu. À vâng, bình thường nó nói khỏe lắm. Già tí thôi nhưng còn rất khỏe, thưa các anh. Thôi nhé, tôi đang bận. Lúc khác nhé.
Phot_Phet: Mọi khi mày giả nhời băm bổ lắm cơ mà?
Ku Riện: Em sai rồi anh ạ. Em còn vợ, còn con. Còn canh nhà sách mới tế ca trù. Em chả dại.
Phot_Phet: Khôn được ba bảy hăm mốt ngày không?
Ku Riện: Đứa nào ngu mặc mẹ nó. Em xong việc em rồi. Em thôi.
Phot_Phet: Mày cũng diện qua cầu rút ván, đấm bòi vào sóng ghê nhẩy?
Ku Riện: Vì em thấy lo quá anh ạ. Bởi cây cầu và con sóng kia không biết đưa em về đâu?
Phot_Phet: Mày ngu hay giả vờ không biết. Vào nhà đá chứ về đéo đâu.
Ku Riện: Đến thế cơ ạ. Anh ơi, cíu em.
Phot_Phet: Tao đéo là thánh, nhá. Gọi bọn bần nông Văn Vượn, Văn Giang, Dương Nội nó cíu, nhá. Cả thằng Chí Phèo Đực Hiến nữa. Gọi nốt cả Tây Tầu vào cho đông. Hội Bờ Hồ nữa...Mày ghê lắm cơ mà.
Ku Riện: Oai ảo thôi anh ơi. Ối anh ơi...
Phot_Phet: Tao chết đéo đâu mà mày khóc to như đám ma đại cố thế. Nhưng thôi, nghĩ cũng thương mày, tao bày cho cách mà tự cíu mình.
Ku Riện: Anh nói mau đi. Em đội ơn anh.
Phot_Phet: Cách của tao là: chỉ tự mày mới cíu được mày thôi. Còn làm như thế nào mày tự biết.
Ku Riện: Anh nói như cặc em í. Mất công nãy giờ thành khẩn khóc lóc ỉ ôi. Cút mẹ anh đi. Tôi đi ăn vạ chỗ khác vậy.
Phot_Phet: Tiên sư bố thằng mất dậy.
(Chôm của con Phẹt về treo nhà cho oách-thông củm nhóa)
Phot_Phet: Này ku Riện, mày tiến sĩ Hán Nôm hả?
Ku Riện: Riêng anh em nói thật, em làm viện Hán Nôm, chân phó thủ thư thôi. Trông nhà sách í, anh hiểu không? Chứ Nôm với Hán em biết chữ chó nào đâu. Nhưng em là tiến sĩ thật, nhưng mà là về...ca trù. Đúng ra người ta phải gọi em là tiến sĩ ca trù mới phải. Chứ gọi Hán Nôm là sai. Nhưng thấy oai và sang nên em... kệ.
Phot_Phet: Mày cũng láu cá gớm nhẩy?
Ku Riện: Không láu cá thì cạp đất mà ăn hở anh. Cơ mà sao anh lại bảo em thế?
Phot_Phet: Thì mày tự nhận đấy thây. Là tao còn chưa kể cái vụ nhà Vượn tít mạn Thuốc Lào xa xôi. Kiếm khá hả?
Ku Riện: Được dăm trăm nhưng em chuyển hết cho nó rồi. Thăn lại được ít. Đéo giây với bọn bần nông được đâu anh ạ. Lúc cần thì chúng nó ỉ ôi, lặn lội. Xong phát là giở mặt, đấm bòi vào sóng ngay. Em là em cạch.
Phot_Phet: Mày vửa được tiếng, lại được miếng, sao lại cạch?
Ku Riện: Nói anh bỏ quá, không bõ chua mép lồn. Em màu mè tí thôi, kiếm chỗ khác?
Phot_Phet: Chỗ đéo nào? Ấy đấy, nghe mày nói bậy tao lên mẹ cơn theo.
Ku Riện: Thì chỗ này chỗ nọ. Nỗi nơi tí. Cơ mà thôi, đếch kể anh đâu. Mất mối em làm ăn.
Phot_Phet: Tao cũng chả thèm biết. Nhưng tao lạ chó gì. Nghe nói mày có cái cờ lốc khủng lắm hả?
Ku Riện: Em đóng mẹ nó rồi. Chúng ép quá.
Phot_Phet: Bọn nào mà ghê thế? Bịt mồm thì mày kêu và đớp bằng cứt gì?
Ku Riện: Bọn thanh tra sở Pho Ti. Chúng vửa kêu em lên hôm nọ làm việc. Cũng vãi đái ra anh ạ. Rủ cả thằng bạn già Đực Hiến mới thằng bạn nhỡ Huy Xón mà vưỡn run.
Phot_Phet: Thảo nào tao thấy chúng ầm ĩ lên ở trên í. Lại bài cào lồn ăn vạ hở?
Ku Riện: Đâu anh. Em làm việc, kí tá biên bản đàng hoàng mà. Hai thằng kia em kéo đi cho đỡ run thôi chứ thực ra bọn Pho Ti không mời chúng. Thằng Huy Xón đuổi cái về ngay. Mỗi thằng Đực Hiến ở lại. Lúc đó em vào trong làm việc. Chả biết nó làm gì ở ngoải.
Phot_Phet: Hehe, ngoải cái mả bố mày. Giọng thì ngọng níu ngọng nô nại còn bày đặt...ở ngoải. Thằng bạn mày ở ngoài nó quậy. Mày biết không?
Ku Riện: Lúc xong việc ra em mới biết. Em sợ nên chuồn luôn. Kệ mẹ nó.
Phot_Phet: Thằng í đàn ông mà lại giở trò cào lồn ăn vạ cả đêm trên í. Khiếp, làm cho bọn Pho Ti mới lại Thổ Ti phát khổ. Vửa ăn vạ, đạp phá còn la làng. Như thằng Chí Phèo. Mày tiến sĩ đéo gì mà có bạn bè khiếp thế?
Ku Riện: Thì anh bảo em tuy to xác nhưng lại gan muỗi nên phải dựa chúng chứ. Cho chúng gánh vạ đỡ cho em cũng hay.
Phot_Phet: A, mày vừa láu cá mà còn khốn nạn phết nhẩy?
Ku Riện: Anh cứ đổ oan em. Thời buổi quan thì hư, dân thì hỏng này không thế có mà chết.
Phot_Phet: Thế mày thuộc dạng đéo gì?
Ku Riện: Em đầu cơ tí chính trị và buôn bán tí tình người thôi anh.
Phot_Phet: Ngữ lợn như mày mà ăn nói khôn nhể. Nhưng tao thật, mày là loại tâm thần chính trị và ăn mày tình thương. Một dạng quái thai, chuối cả nải.
Ku Riện: Nặng lời với em thế. Ấy đấy, đài quốc tế lại gọi điện phỏng vấn em đây này.
Phot_Phet: Mày nghe đi.
Ku Riện: A lô, vâng, tôi đây. À, việc của Đực Hiến bạn tôi hả? Tôi không có bình luận gì đâu nhá. Các anh cứ hỏi thẳng nó ấy. Hỏi rồi hả? Nhưng bảo đau không nói được à? Đau chân chứ có đau mồm đâu. À vâng, bình thường nó nói khỏe lắm. Già tí thôi nhưng còn rất khỏe, thưa các anh. Thôi nhé, tôi đang bận. Lúc khác nhé.
Phot_Phet: Mọi khi mày giả nhời băm bổ lắm cơ mà?
Ku Riện: Em sai rồi anh ạ. Em còn vợ, còn con. Còn canh nhà sách mới tế ca trù. Em chả dại.
Phot_Phet: Khôn được ba bảy hăm mốt ngày không?
Ku Riện: Đứa nào ngu mặc mẹ nó. Em xong việc em rồi. Em thôi.
Phot_Phet: Mày cũng diện qua cầu rút ván, đấm bòi vào sóng ghê nhẩy?
Ku Riện: Vì em thấy lo quá anh ạ. Bởi cây cầu và con sóng kia không biết đưa em về đâu?
Phot_Phet: Mày ngu hay giả vờ không biết. Vào nhà đá chứ về đéo đâu.
Ku Riện: Đến thế cơ ạ. Anh ơi, cíu em.
Phot_Phet: Tao đéo là thánh, nhá. Gọi bọn bần nông Văn Vượn, Văn Giang, Dương Nội nó cíu, nhá. Cả thằng Chí Phèo Đực Hiến nữa. Gọi nốt cả Tây Tầu vào cho đông. Hội Bờ Hồ nữa...Mày ghê lắm cơ mà.
Ku Riện: Oai ảo thôi anh ơi. Ối anh ơi...
Phot_Phet: Tao chết đéo đâu mà mày khóc to như đám ma đại cố thế. Nhưng thôi, nghĩ cũng thương mày, tao bày cho cách mà tự cíu mình.
Ku Riện: Anh nói mau đi. Em đội ơn anh.
Phot_Phet: Cách của tao là: chỉ tự mày mới cíu được mày thôi. Còn làm như thế nào mày tự biết.
Ku Riện: Anh nói như cặc em í. Mất công nãy giờ thành khẩn khóc lóc ỉ ôi. Cút mẹ anh đi. Tôi đi ăn vạ chỗ khác vậy.
Phot_Phet: Tiên sư bố thằng mất dậy.
(Chôm của con Phẹt về treo nhà cho oách-thông củm nhóa)
Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012
ÔI, ĐỒNG TIỀN!
Rồi! Cuối cùng thì ku Vinh cũng phải "nôn đủ" số tiền 200 chai cho gia đình ku Vươn sau một khoảng thời gian chây ỳ vì "rất bận bịu công việc". Lên bồ lốc, ku Vinh không tiếc lời "thanh minh, thanh nga, thanh tuyền, thanh kim huệ..." về việc tại sao chậm chễ trong việc giao tiền đã quyên góp được cho gia đình ku Vươn. Dư luận đặt dấu hỏi vậy nếu không có sự đòi hỏi của hai cô Thương, Hiền và cộng đồng mạng thì đến bao giờ ku Vinh mới "minh bạch trong chuyện tiền nong" đây?
Để biện hộ cho cái "mẹo cứt gà" của ku Vinh bị lật tẩy, Huỳnh Ngọc Chênh cũng lên tiếng rằng: "Hoan hô Nhà Văn Nguyễn Quang Vinh đã minh bạch trong chuyện tiền nong. Anh đã công khai số tiền thu được từ lâu trên blog của anh. Và tôi cũng biết anh rất bận bịu trong nhiều công việc, liên tục ra Bắc vào Nam, nên chưa có dịp trở lại Tiên Lãng như đã hứa để trao tận tay gia đình anh Vươn số tiền đó. Lợi dụng sự chậm trễ nầy, một vài tờ báo đã suy diễn nầy nọ công kích anh. Chỉ những kẻ có lòng dạ đen tối mới nghĩ ra chuyện có thể chiếm đoạt số tiền từ thiện đã thông báo công khai nầy. Nay anh đã chuyển hết tiền kể cả tiền lãi tiết kiệm, không còn gì để nói nữa nhé."
Ha ha! Nực cười chưa? Vậy ai là kẻ có lòng dạ đen tối, không cần bình luận chắc ai cũng biết.
Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012
Nhiều chữ – ít chữ qua sàn diễn blog
Blog quả là sàn diễn đắc địa để các nhà dân chủ thể hiện, bộc lộ chân thực nhất bản chất (tốt đẹp hay xấu xa) của mình. Với blog, bạn có thể nói gì tùy thích, bạn muốn dùng tên nào cũng tùy ý, người thì thích dùng tên thật, kẻ dùng nickname (như Tư Mã Thiên đây) và có khối thằng nặc danh. Phe tự cho mình mới là “dân chủ, yêu nước” (hai từ này ý nghĩa lắm nên TMT sẽ dùng “lề trái” cho phe này kể từ sau đây) thì có rất nhiều lý do để dùng nickname hay nặc danh như kiểu sợ bị đàn áp, không muốn bị làm phiền, bên “lề phải” thì cũng chẳng thiếu lý do như kiểu muốn thể hiện quan điểm nhưng không thích bị dính quá sâu, ai nói hay nói cái gì mới là quan trọng. Để chửi nhau thì bên lề trái bảo thằng lề phải là CAM nên mới dùng nickname (như kiểu anh chàng Tom Cat), thằng nào dùng tên thật đích thị là bồi bút; ngược lại, bên lề phải bảo những thằng bên kia là háo danh, kiếm tiền, chỉ khoái đi bới móc (như kiểu bác Xuân Diêm dúa)…, nhiều bác được lề trái nhận là của bên mình nhưng sau một bài viết chệch hướng được phe này đuổi sang bên lề phải, hệch hệch, thế mới gọi là dân chủ. Người nhiều chữ hay ít chữ đều chơi blog được, đều thể hiện quan điểm được, đó là sự công bằng mà blog đem lại. Nhiều chữ thì entry, ít chữ thì comment, thỉnh thoảng có những bác ít chữ nhưng do là phe lề trái nên phải chứng tỏ mình bằng entry chứ cái kiểu chỉ comment thì e tệ quá. Như kiểu bác Đỗ Nam Hải, Buôn gió, rồi có cả những bác có trình độ như BS Nguyễn Đan Quế cũng bị TS Nguyễn Thanh Giang chỉ ra “lỗi ít chữ” trong bản lộ trình dân chủ 9 điểm, TS Giang không nói BS Quế học dốt nhưng TMT hiểu TS Giang muốn nói như vậy. Có những TS rất nổi tiếng bên lề trái như bác Xuân Diêm dúa, GS Nguyễn Huệ Chi, các bác này tranh luận dân chủ thì tích cực nhưng tranh luận học thuật thì vắng bóng. TMT tìm được một số bài viết nghi ngờ về khả năng học thuật của hai vị này nhưng không thấy các bác phản hồi (có dịp TMT sẽ đăng tải sau để quý vị nghiên cứu vì TMT quả thật là ít chữ đối với Hán Nôm hay thuyết lượng tử).
Vì ít chữ nên Tư Mã Thiên chỉ dám theo phong cách ngắn như nhận xét dưới đây của blogger Hòa Bình: Vào nhà Tư Mã Thiên thấy bác có những nhận định rất hay, nhưng lại chỉ viết ở dạng nhận định ngắn ở cuối bài. Hiểu đó là style của bác. Bác nào viết được tiếp thì xin viết giùm, xin đa tạ và hậu tạ.
Tư Mã Thiên
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)